TRUYỆN MA TAI NẠN ĐÁNG NGỜ FULL

  -  
– Thưa chúng ta đọc, chuyện xẩy ra đã rộng 9 năm rồi, vâng, 9 năm trời tôi im lặng, không đủ can đảm kể chuyện này mang lại ai nghe cũng chỉ bởi một chữ sợ. Xin độc giả đừng phát âm lầm, tôi không sợ ma, tôi sợ hãi người! tôi sợ hãi khi tôi đề cập ra mẩu chuyện này người ta đang bắt giam tôi, đang ghét tôi vì chưng tôi cũng có thể có lỗi trong mẩu chuyện sắp kể. Tôi là người đồng phạm!

– 9 năm trước, tôi là một học viên lớp 11, xung quanh học lực mức độ vừa phải ra thì tôi ít ra cũng là một học sinh ngoan, không tồn tại thành tích bất hảo, quấy rối gì trong trường cả. Chỉ có một cái tội là tôi tuy rụt rè nhưng lại siêu thích tốc độ. Vào mấy đứa bạn thì tôi kết thân với thằng Hữu vì tôi với nó đều có chung sở thích đua vận tốc và tay lái nó cũng có thể gọi là cứng, minh chứng là từ lúc tập tành đua xe đến giờ nó chưa bao giờ té xe tốt va quẹt gì cả, tôi vô cùng yên tâm mỗi lúc ngồi sau xe nó mặc dù rằng có hồ hết lúc nó phóng gần 100 km/h gió rít cay cả mắt.

Bạn đang xem: Truyện ma tai nạn đáng ngờ full

– Đêm hôm đó, không giống như thường lệ chạy vòng vòng Nam sử dụng Gòn, 2 đứa tôi ra quyết định đổi gió chạy xuống Bình Phước nghịch rồi chạy về. Nói là chạy xuống nghịch chứ thực tế mục đích đa số là lướt tốc độ ở những đoạn đường vắng để thỏa mãn cái sở thích gian nguy của cả hai cơ mà thôi. Lúc về thì thằng Hữu nó hăng tiết phóng nhanh quá, ngay cả tôi cũng thấy rờn rợn vì khu vực này cua gắt quá, phía 2 bên đường cây cỏ mọc cao mang đến ngực, lỡ lạc tay đua thì cũng không một ai biết nhưng mà cứu. Lần đầu tiên trong đời lướt gió, tôi kêu thằng Hữu:

“Chậm thôi mày ơi”!

Thằng Hữu cười tự mãn:

“Sợ à? Đâu nên lần đầu…

“Rầm”

Chưa nói không còn câu thì xe pháo của bọn tôi tông buộc phải đít xe đạp của một chị đi cùng chiều ngay góc cua gắt.

– Tôi ko nhớ rõ lắm dẫu vậy cao lắm là mười giây sau bầy tôi đã ngồi dậy được rồi vì bọn tôi ngã vào gò cỏ nên có thể bị trầy sướt nhẹ, hai đứa tôi xem qua phía chị đi xe đạp điện thì thấy ở bất động. Tôi cũng có thể có linh tính chẳng lành rồi vì bọn tôi xẻ nhẹ 1 phần là do té vào lô cỏ, còn chị ta thì bị tông bất ngờ từ phía sau rồi bửa đập đầu xuống đường. Tôi đang sợ, thằng Hữu còn sợ hãi hơn bởi nó là thằng trực tiếp cố lái khiến tai nạn, nếu có chuyện không tuyệt thì chắc hẳn rằng sẽ đi phạm nhân hoặc trại tôn tạo hay ít nhất cũng trở thành gia đình nàn nhân mang ra đánh chết. Hai đứa tôi lay mãi chị ấy chẳng tỉnh bắt buộc chẳng ai bảo ai cả nhì lật người chị ấy lên để xem còn thở không. Vừa lật lên ngừng thì cả nhì thằng tôi mong mỏi tiểu ra quần, không kịp sờ mũi xem nàn nhân còn thở xuất xắc không, thằng Hữu vứt chạy ra dòng xe, tôi cũng không có gan nên phải chạy theo nó. Tuy bỏ chạy thiệt cấp tốc nhưng có lẽ nhát tay nên lúc về lũ tôi đi vô cùng chậm. Tôi nhớ sở hữu mán là cơ hội vừa leo lên xe chạy thì thằng Hữu có quay đầu lại nhìn và nói cái nào đó nhưng dịp đó tôi cũng hoang mang quá cần không để ý.

-Đêm hôm đó tôi ngủ ké bên thằng Hữu, và thiết yếu cái đêm định mệnh kia đã khiến tôi phải mang trong mình 1 nổi sợ khó hiểu cho đến bây giờ: Thằng Hữu chết. Thời điểm công an điều tra, tôi nằm trong diện tình nghi số một vì ban đêm đó gồm mình tôi trong nhà thằng Hữu, và lại ngủ chung phòng trong những lúc ba má nó đi tỉnh không về. Mất mấy ngày trời khảo sát với hỏi cung, tôi new được minh oan vày ba người mẹ nó chứng thực hai đứa tôi đùa với nhau khôn xiết thân, không còn có thù ân oán hay xích míc tiền bạc gì. Vả lại theo hiện tại trường thì thằng Hữu bị vấp chân bổ đập đầu xuống sàn nhà chứ không tồn tại dấu vết chiến tranh hay thứ lộn.

– Mất một anh bạn thân, tôi cũng bi thương lắm chứ, duy nhất là này lại chết bởi vì một tại sao lãng nhách như vậy. Tôi cố óc lưu giữ lại xem buổi tối hôm qua trong khi ngủ gồm chuyện gì xảy ra hay không nhưng tôi chỉ nhớ được một ít chi tiết nhỏ dại là khuya hôm kia chỉ có tôi là ngủ được, còn thằng Hữu vẫn bị ám hình ảnh vì chủ yếu nó trực tiếp cầm cố lái nên phần nhiều nó thức suốt. Tôi chỉ nhớ dịp đó khoảng chừng 2h sang trọng thì thằng Hữu lay tôi dậy nói giọng run run: “Có cái gì trong phòng tắm”. Tôi thì sẽ say ke bắt buộc ngồi dậy ngó một chiếc cho tất cả lệ, phán một câu: gồm gì đâu rồi ở xuống ngủ tiếp.

– Đó là toàn bộ những gì tôi còn ghi nhớ được, dẫu mang lại tôi tất cả vắt óc xem xét tôi vẫn không thể đừng quên tôi đã thấy cái gì lúc tôi ngồi bật dậy. Mấy ngày sau tôi tìm kiếm trên báo cũng không thấy bao gồm tin tức gì nói đến tai nạn tối trước. Tôi nghĩ thầm: có lẽ rằng là nàn nhân chưa chết, lại lần chần thủ phạm đề nghị báo chí không tồn tại đăng chăng?

– gần như chuyện chắc rằng đã trôi vào quên lãng giả dụ như tôi không gặp mặt được anh Tuấn, vừa là 1 trong người thầy, vừa là một trong những người các bạn tôi có thể tin tưởng được. Anh ấy là thầy dạy thuật ảo ảnh của tôi, mốt của người trẻ tuổi lúc sẽ là học thuật ảo ảnh rồi đi xuống đường diễn trò, vừa được mấy em gái chú ý, vừa có thể kiếm chút tiền tiêu vặt. đúng ra tôi cũng không dại dột gì đi kể đến anh Tuấn nghe chuyện kia nhưng vì chưng xét thấy chuyện qua cũng lâu rồi, báo mạng cũng chả post bài tức. Thế nhưng đó cũng chỉ nên những lý do phụ thôi, tại sao chủ yếu nguyên nhân là anh Tuấn biết tí đỉnh về thôi miên. Nhưng tôi thì lại hy vọng nhớ lại xem đêm tối ấy xẩy ra chuyện gì. Chuyện xảy ra cũng đã gần 3 năm rồi, vả lại anh Tuấn cũng cho thấy thêm là anh ấy chỉ biết tí chút về thôi miên thôi đề xuất chưa chắc đã giúp tôi được gì nhiều. Tuy vậy tôi cũng hy vọng có thể tìm hiểu thêm cái gì đấy về mẫu chết bất thường của thằng bạn thân.

-Chiều hôm đó, tôi mang đến nhà anh Tuấn ăn cơm rồi nghiên cứu thôi miên.Cơm nước chấm dứt xuôi, Anh Tuấn bảo:

“Vào phòng tao, yêu cầu yên im tĩnh bắt đầu làm được”.

Tôi ngồi phụ thuộc ghế, tôi cũng không rõ anh Tuấn làm động tác gì, tôi chỉ nhớ ảnh cứ lặp đi tái diễn mấy câu nói đến thời điểm 3 năm về trước, cố gắng là tôi ngủ thời điểm nào không hay.

Xem thêm: Bài 1: Kinh Thánh Là Gì ? Glv Cần Biết Khái Niệm Về Kinh Thánh

-2 đứa tôi đang làm việc tới khúc cua gắt, hình như tôi đã biết trước sẽ chạm phải cô nàng nhưng tôi cần thiết nói theo ý tôi được, tôi chỉ nói:

“Chậm thôi mày ơi”!

Thằng Hữu cười cợt tự mãn:

“Sợ à? Đâu đề nghị lần đầu…

“Rầm”

Mọi chuyện xẩy ra đều phía trong đầu tôi, tôi hoàn toàn có thể biết hết. Thậm chí ngay trong lúc vừa lồm cồm bò dậy tôi ko cần quay đầu lại tôi cũng biết chị ấy nằm không cử động phía sau. Mặc dù vậy tôi vẫn cù đầu, vẫn làm những việc mà tôi vẫn biết không còn nhưng cấp thiết cưỡng lại. Nhì đứa tôi đi mang đến gần để lật fan chị ấy lên nhằm sờ mũi theo đúng kịch bản nằm sẵn vào đầu tôi. Gương mặt chị ấy vậy nào? Đó là điều duy nhất cơ mà tôi chần chừ trước được. Vừa đặt tay lên người chị ta, tôi cảm nhận thêm được một điều mà tôi vẫn không biết trước được: “quá lạnh”.

Vài giây sau, cái gương mặt mà tôi không dự đoán được sẽ từ từ hiện nay rõ, tôi chỉ kịp la lên rồi đuổi theo thằng Hữu. Đúng dịp đó thì tôi tỉnh giấc.

-Anh Tuấn ngồi trước phương diện tôi, gương mặt hơi mệt mỏi một chút, có lẽ anh không hiểu biết nhiều tại sao tôi lại tỉnh giấc nhanh chóng như vậy. Chờ tôi trả hồn, anh Tuấn hỏi:

“Sao, ngươi thấy được đông đảo gì?”

Tôi không nói, nhắm mắt một hồi lâu nhằm hồi tưởng lại đông đảo gì vừa chạm chán phải trong giấc mơ. Gần 5 phút sau tôi new mở đôi mắt ra trả lời:

“Em thấy nhiều hơn những gì em lưu giữ được”.

Anh Tuấn nóng sắng:

“Rốt cuộc là mày thấy thêm vật gì mới ngoài các gì mi nhớ?”

Tôi đáp ngắt quãng:

“Em..thấy nó…lạnh…lạnh!”(bạn gọi hãy thông cảm bởi vì lúc đó tôi thực sự bối rối lắm.)

Anh Tuấn hỏi lại:

“Cái gì lạnh? “

Tôi nói:

“Xác…lạnh, em…em…em nhớ lúc xảy ra đâu bao gồm thấy nó rét mướt dữ vậy!”

Anh Tuấn trấn an:

“Không tất cả gì đâu, vì lúc thôi miên thì mày đang biết trước một trong những phần nào yêu cầu bình tĩnh hơn và cảm hứng rõ ràng hơn thôi! Còn thấy gì nữa không?”

Tôi trả lời:

“Có, em thấy mặt của cổ, chết cứng cáp rồi anh ơi! Vậy mà lúc trước em còn hy vọng người ta cứu được”.

Anh Tuấn nói:

“Bây giờ mày bình tâm một chút, kế tiếp kể lại mang đến anh nghe khía cạnh mũi cố kỉnh nào nhưng mày bảo chết? dừng thở à?”

Tôi lại ban đầu lắp bắp: (chả gọi sao thời điểm đó sợ mong mỏi tiểu ra quần)

“Em…em quan sát không…không rõ…rõ cho lắm, nhưng…nhưng nhưng mặt mặt phải…phải…không bên trái nát…nát hết, tóc…tóc trệt vô…vô mặt, mắt…mắt bên đề nghị nhìn em!”

Anh Tuấn trấn an tôi:

“Chắc là đôi mắt trợn trừng thôi, chưa hẳn nhìn mày mà lại cũng chưa chắc chắn là chết đâu. Mày sợ hãi quá hóa khùng đấy. Còn thấy gì nữa?”

Tôi đáp:

“Hết rồi, tới đó em sợ quá tỉnh dậy luôn”.

Anh Tuấn tiếp tục hỏi:

“Muốn kéo dài không?”

Tôi đáp giọng kém gừng:

“Thôi để mai làm cho tiếp, em sợ buổi tối ngủ không được”.

Anh Tuấn cười cợt đáp:

“Uh, thôi mày về ngủ đi, tao mà tiếp tục không khéo mày ngủ luôn”.

Tôi mỉm cười gượng:

“Chắc vậy!”

Tôi dắt xe đua về nhưng mà lòng lâng lâng nặng nề tả, vừa hy vọng biết rõ sự thực lại vừa sợ. Tôi cũng chả rõ mình sợ cái gì. Sợ hãi ma, sợ công an bắt lúc biết chị ta đã chết hay sợ nhận thấy cái xác chết đó? Tôi ban đầu tin tưởng phương pháp thôi miên của anh ý Tuấn hoàn toàn có thể giúp tôi kiếm được phần nào nguyên nhân cái bị tiêu diệt đáng ngờ của thằng Hữu.

Xem thêm: Cách Chơi Game Phu Thuy Che Thuoc, Chơi Game Phù Thủy Chế Thuốc Sắc Đẹp 24H Y8

Đột nhiên tôi ghi nhớ lại một chuyện:

“Phải rồi, cơ hội vừa dancing lên xe pháo thằng Hữu bao gồm ngó lại quan sát và la lên cái gì đó, sau này mình đề nghị nhờ anh Tuấn thôi miên tiếp để mày mò mới được.”

-Đêm hôm đó, tôi không tài nào ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là quan sát thấy khuôn mặt tan nát của thiếu nữ mà lũ tôi đâm phải. Lắm lúc tôi lại nhớ mang đến thằng Hữu, băn khoăn giờ này nó đang đi đến nơi nào, cho đến lúc chết nó tất cả biết chuyện gì đã xẩy ra không? Cứ nuốm tôi thiếp đi lúc nào không biết.